20/11/14 THỨ NĂM
TUẦN 33 TN
Lc 19,41-44
Lc 19,41-44
Khi đến
gần Giêrusalem và trông thấy thành, Ðức Giêsu khóc thương (42) mà
nói: "Phải chi ngày hôm nay ngươi cũng nhận ra những gì đem lại bình an
cho ngươi! "Nhưng hiện giờ, điều ấy còn bị che khuất, mắt ngươi không thấy
được. (43) Thật vậy,
sẽ tới những ngày quân thù đắp luỹ chung quanh, bao vây và công hãm ngươi tư bề. (44) Chúng
sẽ đè bẹp ngươi và con cái đang
ở giữa ngươi, và sẽ không để hòn đá nào trên hòn đá nào, vì ngươi đã không nhận
biết thời giờ ngươi được Thiên Chúa viếng thăm". (Lc 19,41-44)
Suy niệm: Nhà văn Pháp A. Gide
đã có lần than thở: “Tôi muốn khóc nhưng thấy hồn mình khô hơn sa mạc”. Phụ nữ
có thể khóc thoải mái, nhưng đàn ông hoặc khô khan như A. Gide, hoặc che giấu
nuớc mắt của mình: “Trái tim khóc hoài mà vẫn không rơi lệ”. Thế mà ở đây, ta
thấy Đức Giê-su khóc! Hẳn Ngài quá xúc động đến nỗi những giọt nước mắt cứ tuôn
tràn. Đó là những giọt nước mắt đau đớn, buồn khổ của vị Thầy nhân lành thấy
trước những đau khổ Giê-ru-sa-lem phải chịu, vì khước từ ơn cứu độ. Những giọt
nước mắt của một vị Thiên Chúa “bất lực” vì quá tôn trọng tự do của con người.
Những giọt nước mắt yêu thương dành cho những đứa con cứng lòng, đang tràn chảy
như vỡ bờ trên khuôn mặt Thầy Giê-su, khuôn mặt của Thiên Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã khóc trước những khổ đau của nhân loại. Xin
cho chúng con đừng cứng lòng trước lời mời gọi của Chúa, và không chai đá trước
nỗi đau của tha nhân.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét